Cứ như cả nghìn năm mới nghe lại.

Trên tàu vũ trụ Voyager, thông điệp được gửi đi từ Trái đất có Bach, Beethoven, Mozart… Bình quân luật, Cây sáo thần, Lễ bái xuân… Nếu được lựa chọn 1 album mang theo vào vũ trụ, khi chỉ có 1 mình, tôi sẽ chọn Wish you were here.

Trong năm 2023, Spotify ghi nhận tôi nghe hơn 44.000 phút, tương đương 2h/ngày, liên tục trong 365 ngày, chưa tính các định dạng nhạc khác. Sau khi xem lại, hoàn toàn vắng Pink Floyd, Pain of Salvation, TSO, Metallica, Manowar, Iron Maiden, Ozzy… hay các nhóm Heavy Metal. Thay vào đó là Epic, Power, Speed, Death, Opera, cùng một phần lớn các bài giảng kinh. Một năm nhiều biến động.

A smile from a veil?

Người có cảm hứng lớn nhất là Syd Barrett, hơn 30 năm sống ẩn dật. Nhiều thông tin cho rằng ông bị tâm thần do lạm dụng LSD. Nhưng phải nói cho đúng, rằng nếu không có LSD, lấy đâu ra ảo giác để Barrett diễn ra thứ nhạc mê hoặc …đến nỗi mà “người thay thế” David Gilmour phải viết “Nhớ ngày nào còn trẻ, anh đã tỏa sáng như ánh mặt trời” …đến nối mà “(David) Bowie như thể là một nhân bản của Syd trong những năm đầu”. Không có LSD, không có ảo giác; không có ảo giác, không có Barrett; không có Barrett, không có đỉnh cao của psychedelic.

Barrett luôn làm Pink Floyd gặp nhiều phiền toái: chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó mà không trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình trong một TV show, thậm chí không mấp máy môi trong một chương trình kịch câm, có lúc Roger Waters hẹn gặp bác sĩ tâm thần mà Barrett không chịu ra khỏi xe, thậm chí Pink Floyd phải nhờ đến sự hỗ trợ của Jimi Hendrix (một thành viên trong clb 27) mà Barrett vẫn trầm cảm như thế.

Ngày mùa đông ảm đạm, tiếng lạo xạo từ rãnh đĩa trộn với chất giọng nhừa nhựa của Gilmour, như thể sự cô độc trong một không gian quạnh quẽ, một thứ gì đó không phải âm nhạc. Có những điều đã vượt khỏi ranh giới trải nghiệm thông thường, để thoát thai đến sự vô định, Barrett như một dạng thức thần Ayahuasca.

How I wish you were here