Cho đến cuối thế kỉ 16, Mặt trời, hành tinh và các ngôi sao là những đốm sáng trên cao, quay quanh Trái đất. Còn Trái đất, cho đến lúc đó, là trung tâm của vũ trụ. Một vũ trụ nhỏ bé.
Thế giới lúc đó chưa có kính viễn vọng.
Giordano Bruno (1548-1600) từ khi còn là một tu sĩ Công giáo Dominico, đã luôn khao khát vượt ra ngoài vũ trụ chật hẹp đó. Ông đưa một ý tưởng hoàn toàn mới: Trái đất không phải là trung tâm, nó chuyển động quanh Mặt trời.
Khi còn là tu sĩ, ông luôn là kẻ lạc loài, thời kỳ này chưa có tự do trong suy nghĩ. Tất cả phải nằm trong sự Sáng thế của Chúa.
Ông mang tội vì đọc những sách cấm của giáo hội. Không thể không nói rằng, Lucretius đã không có tác động đến lịch sử, dù cách nhau tới hơn 1.500 năm. Sách của Lucretius đã nói với Bruno, có một vũ trụ lớn hơn, đến vô tận:
“Hãy tưởng tượng bạn đang đứng ở biên giới của vũ trụ và bắn một mũi tên ra ngoài. Nếu mũi tên cứ bay, tức vũ trụ rộng hơn và vượt ra ngoài mọi thứ mà bạn đã nghĩ đó là biên giới. Nhưng nếu mũi tên không đi mãi, nó cắm vào đâu đó, một bức tường, thì bức tường đó đã vượt ra khỏi nơi mà bạn đã nghĩ đó là biên giới. Và bây giờ, bạn đứng trên bức tường đó, bắn tiếp mũi tên nữa, nó lại cắm vào một vật cản… hoặc bay đi mãi. Dù cách nào, không gian là vô biên.”
Bruno đã bị mê hoặc bởi điều vô tận này.
Tôn kính Thượng đế, nhưng Bruno luôn đặt câu hỏi làm sao mà những ghi chép của Ngài lại ít hơn thế. Ông đã bị trục xuất khỏi giáo hội, sống trong cảnh bần hàn và nghèo đói.
Vũ trụ ở thời của Bruno là một vòm sao khép kín, ông đã mơ ước được vén tấm rèm của vòm sao này, bước ra ngoài không gian vô tận, để lại sau lưng những kẻ khác cố nhìn từ xa.
“Ở đây không có trên, không có dưới, không biên giới, không trung tâm. Mặt trời cũng chỉ là một ngôi sao và các ngôi sao cũng là các mặt trời khác. Mỗi ngôi sao được bao quanh bởi các trái đất khác như của chúng ta.”
Bruno trở thành một người truyền giáo, truyền bá ý tưởng về sự vô tận khắp châu Âu. Vì điều này, ông đã bị khai trừ bởi Giáo hội Công giáo Roma, bị trục xuất bởi những người theo thuyết Calvin ở Thụy Sĩ, và những người theo thuyết Luther ở Đức.
“Thế giới của chúng ta không phải trung tâm của vũ trụ. Trái đất quay quanh mặt trời. Nó là một hành tinh như các hành tinh khác.” Bruno đã nói như thế tại Oxford. Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng chỉ có một thế giới. Không ai tin vào một vũ trụ vô biên và một Thượng đế vô tận với vô hạn các thế giới. Họ tin vào Aristoteles và Kinh Thánh.
Đương nhiên, ở thời kỳ này, họ cũng không biết rằng, một nhà khoa học cần phải biết chối bỏ tiền nhân, truyền thống, đức tin, lẫn uy quyền; để bắt đầu bằng cách nghi ngờ mọi thứ, những thứ mà đã được chứng minh.
Tại Oxford, Bruno đã bị gọi là quân dị giáo. Điều cuối cùng ông nói trước khi bước ra khỏi tu viện ở Oxford: “Thượng đế của các người quá nhỏ bé.”
Thời của ông, những hình phạt dành cho người dị giáo là rất độc ác. Đó là một thời kỳ không có sự tách biệt giữa giáo hội và nhà nước, hay tự do ngôn luận. Trình bày một ý tưởng khác với quan niệm truyền thống là một điều không được phép. Giáo hội Công giáo Roma duy trì một hệ thống tòa án gọi là tòa án dị giáo. Mục đích để điều tra và tra tấn bất cứ ai nói lên những quan điểm khác với họ.
Bruno, người tôn thờ chủ nghĩa một vũ trụ vô tận, bị giam cầm trong suốt 8 năm ở một nhà ngục bằng đá, và tất nhiên chỉ có một khung cửa sổ nhỏ với các song sắt, liên tục bị tra khảo. Nhưng chưa bao giờ từ bỏ quan điểm của mình.
Nếu Bruno đúng thì những cuốn sách thiêng cùng với quyền lực của giáo hội sẽ bị nghi ngờ. Và các Hồng y của tòa án dị giáo đã ra phán quyết. Vì nghi ngờ Chúa ba ngôi và sự thiêng liêng của Chúa Jesus, dám đưa ra niềm tin vào các thế giới khác; ông bị kết tội hỏa thiêu cùng tất cả các cuốn sách ông đã viết, tại quảng trường thánh Peter.
Một người tôn thờ ý tưởng về một sự Sáng thế vô tận; nhà tù là một căn hầm, cửa sổ nhỏ bé chỉ đủ cho ánh sáng ở trên mặt đất đi qua; Bruno đã kiệt sức sau những đọa đày của tòa án. Cố với tay lên song sắt, nhìn ra ngoài khoảng không vô tận của vũ trụ vô hạn mà ông đã tin; dù ông đã bị kết án bởi chính niềm tin của mình.
10 năm sau đó, Galileo lần đầu tiên nhìn qua kính viễn vọng và nhận ra Bruno đã đúng. Dải ngân hà được tạo nên bởi vô hạn các ngôi sao không thể thấy bằng mắt thường. Những đốm sáng trên bầu trời thực sự là những thế giới khác.
Bruno không phải một nhà khoa học, ý tưởng của ông về vũ trụ vô hạn có thể chỉ là một suy đoán. Ông không có bằng chứng để hỗ trợ. Suy đoán có thể sai, nhưng khi một ý tưởng được đưa ra, nó cho những người khác một mục tiêu để nhắm tới; kể cả khi chỉ để bác bỏ!
Giordano Bruno, một người sống với ý tưởng của một suy đoán, dành cả đời để chứng minh rằng nó đúng, chấp nhận cả cái chết để bảo vệ; đây là điều mà mọi học giả cần phải làm.
From #May with love of K