Từ thời nguyên thủy, người tiền sử đã biết sử dụng âm thanh để truyền tải thông điệp và tương tác xã hội, tất nhiên, họ chưa có bất cứ khái niệm nào về hợp âm, quãng tám, sóng âm… Điều này thể hiện qua các tiếng kêu, tiếng hú, tiếng vỗ tay… để gọi bầy, để xua đuổi thú ăn thịt… Các tổ hợp âm thanh tự nhiên như tiếng đập đá, nước chảy, gió thổi, chim hót… tồn tại trong cuộc sống của người tiền sử như một loại hình âm nhạc thuần khiết, dù khái niệm đó còn chưa được định nghĩa.
Những nhạc cụ đơn giản được tạo ra từ các vật liệu có sẵn trong môi trường xung quanh. Đó có thể là các cây tre được tạo thành sáo, trống từ các thùng gỗ. Những nhạc cụ thô sơ này thường được sử dụng để tạo ra các giai điệu đơn giản và nhịp điệu cơ bản.
Trong một số nền văn hóa nguyên thủy, âm nhạc thường được kết hợp với diễn xuất văn hóa như nhảy múa và hát chuyện. Việc kết hợp âm thanh và diễn xuất giúp truyền tải các câu chuyện, truyền thống và thông điệp xã hội của cộng đồng.
Ngoài ra, âm nhạc cũng đóng vai trò quan trọng trong các nghi lễ tôn giáo và tín ngưỡng của người tiền sử. Nó được sử dụng để tôn vinh các vị thần, kết nối với thế giới linh thiêng và tạo ra sự kết nối giữa con người và tự nhiên.
Điều đáng nói, các hình vẽ trên hang động có thể để lại thành tài liệu nghiên cứu; âm nhạc của người tiền sử có rất ít thông tin cụ thể. Mặc dù phải dựa vào những tình tiết hạn chế để tái tạo, nhưng một điều hầu như chúng ta có thể chắc chắn, từ thời thượng cổ, những âm thanh đã có tác động đến trí não và cả trí năng của loài-người, theo một cách nào đó.
Loại nhạc cụ cổ xưa nhất, chắc hẳn là sáo. Sáo được tìm thấy trong các di chỉ khảo cổ ở Trung Quốc và được cho là có niên đại từ khoảng 9.000-7.000 năm trước Công nguyên. Thường được làm từ xương hoặc tre.
Lịch sử hình thành âm nhạc của người cổ đại có thể tóm lược như sau:
– Ai Cập cổ đại (khoảng 3100-332 TCN): Đa số âm nhạc được thể hiện trong các nghi lễ tôn giáo và hoàng gia. Âm nhạc Ai Cập cổ đại thường có tính tôn giáo và thần bí, và sử dụng hệ thống âm thanh phức tạp.
– Hy Lạp cổ đại (khoảng 800-146 TCN): Nhạc cụ phổ biến gồm đàn kithara, kèn aulos, đàn lyre và sáo. Tất nhiên được thể hiện trong các lễ hội tôn giáo, thể thao và sự kiện quốc gia. Nhiều nhạc phẩm Hy Lạp cổ đại đã bị mất và chỉ còn lại các đoạn nhạc và văn bản mô tả.
– La Mã cổ đại (khoảng 753 TCN – 476 CN): Đối với người La Mã cổ đại, âm nhạc ngoài giải trí còn có tính trị liệu.
– Trung Quốc cổ đại (khoảng 1600 TCN – 400 CN): Âm nhạc thường được sử dụng trong các lễ hội, cung điện và tôn giáo, nó có mối liên hệ chặt chẽ với triết học và y học cổ truyền Trung Quốc.
– Ấn Độ cổ đại (khoảng 2000 TCN – 500 CN): Các nhạc cụ phổ biến bao gồm sitar, vina, tabla và mridangam.
Mỗi nền văn hóa và vùng địa lý có những đặc điểm và phong cách âm nhạc độc đáo riêng, tạo nên một thế giới âm nhạc đa dạng và phong phú trong quá khứ, để từ đó phát triển đến ngày này. Và thật khó có thể tưởng tượng, Thế giới hiện đại sẽ ra sao, nếu các sóng âm chỉ là các tổ hợp âm thanh, dù tự nhiên hay nhân tạo, mà không có giai điệu, nhịp điệu, trường độ hay thậm chí là cường độ.
Ảnh: người hiện đại với hình dung 9 phần vượn 1 phần người đang sáng tạo âm nhạc
From #May with love of K