Sự phát triển của nhạc lý trong lịch sử.

Các di chỉ khảo cổ về việc sử dụng nốt nhạc bắt đầu từ thời kỳ cổ đại, khoảng từ thế kỷ thứ 9 trước Công nguyên. Từ thời này đã xuất hiện các ghi chép về hệ thống nốt nhạc từ các nền văn hóa cổ đại như Ai Cập, Hy Lạp và Trung Quốc cổ đại.

Tại Ai Cập, hệ thống ghi chú âm nhạc sử dụng các ký hiệu và biểu đồ trên giấy để ghi chép các nốt nhạc và nhịp điệu. Những ghi chép này được tìm thấy trong các bức tượng và bức tranh trên các công trình kiến trúc cổ đại Ai Cập.

Tại Hy Lạp, hệ thống ghi chép được gọi là “hệ thống tọa độ âm nhạc” và được sử dụng trong việc ghi chép các nốt nhạc và âm lượng. Thông qua các biểu đồ và các ký hiệu, hệ thống này cho phép ghi chú các nốt và cung cấp thông tin về cao độ và trường độ.

Tại Trung Quốc, việc ghi chép này sử dụng các ký hiệu và đại diện hình ảnh để biểu thị các nốt nhạc. Các ghi chú này cung cấp thông tin chi tiết về âm lượng, vị trí và giọng hát trong âm nhạc Trung Quốc cổ đại.

Ngày nay, chúng ta sử dụng hệ thống quãng tám để ghi chép về âm nhạc. Việc sử dụng quãng tám đã được hình thành từ khoảng thế kỷ 9 đến thế kỷ 13 trong lịch sử âm nhạc phương Tây. Quãng tám là hệ thống gồm 8 âm trong một dãy âm với mỗi âm cách nhau một quãng tám. Về mặt tần số, sẽ được diễn giải là tần số của nốt sau đúng gấp đôi tần số của nốt trước nó.

Người ta cho rằng nhà soạn nhạc người Pháp, Guillaume de Machaut (1300-1377), là một trong những nhà soạn nhạc đầu tiên sử dụng một hệ thống âm nhạc với các quãng tám. Tuy nhiên, hệ thống quãng tám không phổ biến rộng rãi cho đến thời kỳ của nhà soạn nhạc người Ý, Claudio Monteverdi (1567-1643), khi nó trở thành một phần quan trọng của âm nhạc Baroque.

Kể từ đó, các quãng tám đã trở thành một phần cốt lõi của hệ thống âm nhạc phương Tây hiện đại, được sử dụng rộng rãi trong nhạc cổ điển và các thể loại nhạc khác nhau cho đến ngày nay, bao gồm cả loại nhạc vỡ vụn như xé loa Brutal Death Metal.

Trước khi có hệ thống quãng tám, nhân loại đã sử dụng nhiều hệ thống âm nhạc khác nhau trong lịch sử. Một số hệ thống ghi chép âm nhạc quan trọng trước khi có quãng tám có thể gồm:

Hệ thống Diatonique: Đây là hệ thống âm nhạc cổ đại phổ biến trong thời kỳ cổ đại Hy Lạp và La Mã. Hệ thống này dựa trên các quãng thứ tư và thứ năm, tạo ra các quãng âm đặc trưng. Nó không sử dụng quãng tám như trong hệ thống quãng tám hiện đại.

Hệ thống Tetrachord: Được sử dụng trong nhiều nền văn hóa cổ đại. Nó dựa trên việc chia một dãy âm thành các đoạn tetrachord (bốn âm liền kề). Mỗi tetrachord có thể bao gồm các quãng âm khác nhau, tùy thuộc vào văn hóa và thời đại cụ thể.

Hệ thống Pentatonic: Một hệ thống âm nhạc dựa trên năm âm trong một quãng nhất định. Nó được sử dụng trong nhiều nền văn hóa truyền thống trên khắp thế giới, bao gồm các nền văn hóa Trung Quốc cổ đại và nền văn hóa Celtic.

Những hệ thống âm nhạc này đã được loài người sử dụng trước khi hệ thống quãng tám trở nên phổ biến. Sự phát triển của âm nhạc, cho đến ngày nay, cần phải có 1 hệ thống ghi chép; như chữ viết, hình vẽ… để có thể truyền từ người này sang người khác, từ địa điểm này đến địa điểm khác, từ nền văn hóa này đến nền văn hóa khác… Nếu không có các hệ thống ghi chép này, điều hiển nhiên, chúng ta không thể biết tiền nhân đã để lại những gì. Đó có thể coi như một cách biểu diễn âm thanh bằng hình ảnh vậy.

Ảnh: người hiện đại đang nghĩ cách để biến các tổ hợp sóng âm trong đầu mình ra thành tín hiệu âm thanh nghe được. Và có vẻ không khó khăn lắm, vì đã có hệ thống ghi chép của tiền nhân 😃

From #May with love of K